Đời có biết bao cuộc gặp gỡ, nhưng chữ phận thường không thống nhất. Một số người gọi đó là thanh xuân, bởi vì trong những kỷ niệm tuổi trẻ không có sau này, chúng ta nhớ mãi. Vì vậy, bộ phim “Chúng ta của sau này” đã gợi lên trong tôi một hình ảnh về một cái kết không hoàn hảo cho hai nhân vật chính, Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh.
Lần đầu gặp nhau là vào Tết 30 năm trước, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh gặp nhau trên chuyến tàu trở về quê ăn Tết. 10 năm sau đó, họ lại gặp nhau trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, nơi gia đình họ đang sum vầy. Tưởng chừng như ông trời thích chơi xỏ, không có một Tết nào mà hai người có thể trải qua một cách êm đềm.
Nhiều năm trôi qua, Tiểu Hiểu và Kiến Thanh đã có cuộc sống riêng. Kiến Thanh có công việc ổn định và gia đình hạnh phúc. Trong khi đó, Tiểu Hiểu vẫn cô đơn. Họ gặp lại nhau tình cờ và cùng nhau nhớ lại quá khứ, nhưng sau đó hối tiếc khi nhận ra:
Sau này, chúng ta có tất cả, nhưng chúng ta không còn nhau.
Câu chuyện về tuổi trẻ đầy sắc màu đã được chuyển thể thành những phân cảnh đen trắng buồn tại hiện tại. Có phải vì Ian và Kelly đã lạc nhau giữa đời, không thể tìm thấy nhau nữa, nên thế giới trở nên tối tăm và mất đi sắc màu?
Tình yêu tuổi trẻ – Chẳng có gì, ngoài tình yêu.
Năm 2007, Phương Tiểu Hiểu và Lâm Kiến Thanh gặp nhau lần đầu trên chuyến tàu từ Bắc Kinh về quê. Tiểu Hiểu, một cô gái nhỏ nhắn nhưng nghịch ngợm và mạnh mẽ. Cha mất sớm, mẹ đi làm ở nước ngoài. Cô ở lại Bắc Kinh một mình để tìm kiếm sự nương tựa. Câu chuyện của cô là một câu chuyện thật xót xa:
“Thật ra, tôi chỉ muốn có lý do để trở về quê thôi. Mẹ tôi phủ định tôi không thể trở về, nếu tôi không trở về, bố tôi ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn lắm.”
“Tôi cảm thấy tôi chịu không nổi nữa. Giống như 4 năm trước khi tôi đến Bắc Kinh, không có gì tốt hơn.”
Tiểu Hiểu khác hẳn những cô gái mà Kiến Thanh từng gặp. Cô chửi thề, uống rượu, nói chuyện hào sảng, nhưng cô cũng mỏng manh và mong muốn một nơi gọi là “nhà”. Vì vậy, cô thay đổi bạn trai như thay áo, liên tục cặp kè với người khác, nhưng những mối quan hệ đó không đi đến đâu.
Kiến Thanh, một sinh viên ngành Công nghệ thông tin có niềm đam mê làm game, đến Bắc Kinh học đại học để thoát khỏi cuộc sống nghèo khó và thành công trong thành phố.
Mối quan hệ giữa Kiến Thanh và Tiểu Hiểu mãi mãi lơ lửng. Vào đêm giao thừa năm 2008, khi cả hai đã hơi say, Kiến Thanh nhìn Tiểu Hiểu với ánh mắt rõ ràng cho thấy anh đã yêu cô từ lâu. Tình cảm của họ rất sâu đậm, nhưng họ không dám thổ lộ. Kiến Thanh nghĩ rằng anh không xứng với Tiểu Hiểu vì anh không thể mang lại cho cô những điều tốt nhất:
“Nếu em không bỏ anh…”
“Rồi chúng ta cũng sẽ chia tay.”
“Nếu ta có đủ tiền, ta có thể mua một căn nhà to với một chiếc ghế bành…”
“Chắc anh sẽ có mười người tình.”
“Nếu ta cưới nhau thì sao?”
“Chúng ta đã ly dị từ lâu rồi.”
“Nếu em ở lại bên anh…”
“Anh cũng không thành công.”
Khi bắt đầu hẹn hò, cả hai không có gì, chỉ sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, nghèo nàn. Họ phải chi tiền cẩn thận từng đồng. Nhưng dù vậy, cặp đôi vẫn cùng nhau nỗ lực vượt qua khó khăn và tiến lên phía trước.
“Đi làm không chỉ để kiếm sống, mà còn để nhìn thấy nụ cười của cô ấy mỗi khi tôi trở về nhà. Mọi người đều vất vả, nhưng tôi có thể chịu đựng khó khăn vì cô ấy.”
“Hai người sống ở Bắc Kinh tốt hơn là sống một mình. Tôi không chỉ làm việc cho bản thân mình, mà còn cho cả hai chúng ta.”
Tuổi trẻ thường như vậy. Luôn có một người, vào một thời điểm nào đó, ta muốn bảo vệ và chăm sóc nhưng lại không thể. Khi có đủ khả năng chăm sóc, tất cả đã trở thành quá khứ. Như những quyển sách và bộ phim thường nói: Có duyên, không phận hoặc Đúng người, sai thời điểm.
Nhưng có phải thực sự như vậy không?
Khi xem phim lần đầu, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc vì tiếc nuối cho tình yêu dang dở của Kiến Thanh và Tiểu Hiểu. Rõ ràng họ vẫn yêu nhau, tại sao lại phải chia tay? Sau tất cả những chặng đường đã bước qua, liệu không thể tiếp tục đi cùng nhau?
Tôi xem lại phim lần thứ ba, tôi mới hiểu rằng trên đời không có câu chuyện “đúng người, sai thời điểm”. Chỉ đơn giản là cả hai không thể tha thứ cho nhau. Nói cách khác, họ không dành cho nhau.
Kiến Thanh muốn tạo điều kiện cho Tiểu Hiểu có một mái ấm, muốn thành công và được vinh quang, và vì vậy anh đặt rất nhiều áp lực lên bản thân mình. Anh tin rằng anh phải làm việc chăm chỉ vì tương lai của cả hai. Vấn đề công việc gặp khó khăn, tại sao Tiểu Hiểu không thể ở bên anh để động viên và giúp đỡ anh? Tại sao Tiểu Hiểu không thể hiểu được khó khăn và nỗi đau của Kiến Thanh? Có phải vì khi đó anh chẳng có gì, không có tiền, không có nhà nên không thể mang đến cho cô cảm giác an toàn?
Nhưng thực sự, Tiểu Hiểu không cần tiền, cũng không cần nhà. Cô cần Kiến Thanh, cần sự ấm áp của một gia đình. Cô chia tay Kiến Thanh vì anh không còn là “nhà” nữa. Khi ở bên anh, cô không cảm thấy ấm áp nữa. Dù vốn dĩ, dù túng quẫn, cả hai vẫn có thể sống hạnh phúc. Vậy tại sao anh không tin rằng cô có thể cùng anh vượt qua mọi khó khăn? Có phải tiền bạc và danh vọng trong mắt người khác quan trọng hơn mối quan hệ của chúng ta?
Có lẽ, đó là lý do Tiểu Hiểu đã ra đi. Nhiều năm sau đó, Kiến Thanh đã thành công về công việc, có tiền và có nhà, nhưng Tiểu Hiểu vẫn không quay lại bên anh.
Đến bây giờ, khi đã trải qua biết bao chuyện, khi những người mà tôi yêu và trân trọng dần bước ra khỏi cuộc sống của tôi, tôi mới nhận ra rằng trên đời không có câu chuyện “đúng người, sai thời điểm”. Mỗi người đến trong cuộc đời ta mang theo một sứ mệnh riêng. Khi hoàn thành sứ mệnh đó, chính là lúc phải từ biệt. Rất đau lòng, nhưng chúng ta phải chấp nhận.
Giống như Kiến Thanh và Tiểu Hiểu vậy. Nếu trong quá khứ, cả hai ở bên nhau, liệu mọi thứ đã tốt hơn không?
“Nếu em không bỏ anh…”
“Rồi chúng ta cũng sẽ chia tay thôi.”
“Nếu ta có đủ tiền, ta có thể mua một căn nhà to với một chiếc ghế bành…”
“Chắc anh sẽ có mười người tình.”
“Nếu ta cưới nhau thì sao?”
“Chúng ta đã ly dị từ lâu rồi.”
“Nếu em ở lại bên anh…”
“Anh cũng không thành công.”
Có lẽ đó chính là sự bất lực của tuổi trẻ.
Nhiều năm sau, khi gặp lại những người đã từng đi qua cuộc đời mình, tôi tự hỏi liệu tôi sẽ khóc, cười, cảm ơn hay xin lỗi? Tôi không biết, nhưng điều tôi biết là trong trái tim tôi, họ vẫn còn, không đâu mà quên.
Gia đình là nơi ấm áp nhất trên thế gian này.
Những cảnh tình người đông đúc trên chuyến tàu trở về Tết, các cảnh con cháu sum họp gia đình đã làm tôi cảm động. Dù đi bất cứ đâu, bữa cơm gia đình vẫn thực sự quan trọng. Mỗi năm trôi qua, chúng ta trưởng thành, và cha mẹ chúng ta cũng dần già đi. Chúng ta thường chỉ theo đuổi giấc mơ và hoài bão, hiếm khi quay lại nhìn bậc phụ mẫu. Có lẽ, đến một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng lưng cha đã còng, mắt mẹ đã mờ đi. Khi còn trẻ, chúng ta luôn mong muốn khám phá những bầu trời rộng lớn, để thay đổi cuộc sống. Nhưng khi thành công, cha mẹ chúng ta đã già. Trong lòng cha mẹ, điều quan trọng nhất vẫn là con cái có đủ ấm áp hay không, có đủ no không, không ốm đau bệnh tật gì chứ?
Đây là một bộ phim mà tôi rất thích, muốn xem nhiều lần. Cốt truyện đơn giản nhưng chân thực, đầy cảm xúc. Tỉnh Bách Nhiên và Châu Đông Vũ đã trở thành nhân vật mà không chỉ đóng diễn viên. Mỗi biểu cảm, mỗi hành động đều chạm đến tâm hồn khán giả. Góc quay chân thực, màu sắc phim đen trắng được lồng ghép khéo léo giữa quá khứ và hiện tại. Nhạc phim tuyệt vời, chắc chắn mọi người sẽ cảm động. Các bài hát như “Chúng ta” – Trần Dịch Tấn, “Người bạn đã yêu từ lâu” – Hebe, “Chúng ta của sau này” – Ngũ Nguyệt Thiên đều rất hay. Lời thoại trong phim không dài, nhưng từng câu từng chữ đều thấm vào lòng.
Với tôi, đây không chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần, mà là một câu chuyện về cuộc sống: tình yêu, sự nghiệp, gia đình, và những khó khăn khi trưởng thành.
Tôi đã xem phim này 6 tháng trước, khi còn ở Đức, hai ngày trước khi deadline hai bài tập cuối kỳ, và tôi đã khóc rất nhiều. Lúc ấy, phim mới ra mắt, và vietsub cũng chưa có, nên tôi chỉ nghe được tiếng Trung mà không hiểu chữ. Không biết vì lý do gì, tôi gọi điện thoại dài đến hắn, chỉ để cảm ơn những gì hắn đã làm cho tôi từ trước đến nay.
Và đầu năm 2019, khi xem lại bộ phim và nhớ lại những câu chuyện nhỏ xíu, cảm giác buồn cũng như nhớ lại cũng tràn đầy trong tôi.
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.
Đánh giá: 9/10.
Điểm tin phim-review phim chất lượng và tổng hợp tin tức giải trí là blog phi lợi nhuận, miễn phí cho tất cả bạn đọc và không chạy quảng cáo. Sự ủng hộ của bạn là rất quan trọng để blog tiếp tục tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Hãy ủng hộ cho blog tại ĐÂY nhé!^^