Đêm hôm khuya cô đơn, ngồi xem phim Tàu, bỗng xuất hiện cảnh hai người chạy lạc trong rừng và rơi xuống hố. Bất chợt lòng tôi lại nhớ về Mai Khôi Giang Hồ da diết từng ngày trước. Một trái tim đau đáu, không thể kìm lòng, nên tôi lên youtube tìm clip để xem và giải tỏa. Đây là lý do tôi quyết định đăng lại bài viết cũ, để hướng tới sự nhớ nhung về Mộc đại ca.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn đặt câu hỏi trong lòng: Tại sao người yêu nhau lại không thể trở thành gia quyến? Liệu người Tàu đã lừa đủ mức, hay có nguyên nhân khác? Tại sao?
Nếu tôi hỏi anh ấy về tình yêu, anh ấy sẽ trả lời thế nào?
Là những giây phút đầu tiên chúng ta nhìn nhau?
Là những khoảnh khắc trái tim lạc nhịp?
Là khi ta khao khát mãi mãi bên một người?
Là khi trong lòng ta chất chứa một bóng hình…?
Nếu tôi hỏi cô ấy về tình yêu, cô ấy sẽ nói sao?
Là khi nhắm mắt lại, tôi vẫn thấy rõ gương mặt một người?
Là khi trong mơ, tôi chỉ có một nụ cười?
Là cảm giác muốn ôm một người trong vòng tay suốt đời?
Là sẵn sàng từ bỏ mọi thứ xa hoa để đổi lấy niềm hạnh phúc cho một người?
Chỉ một người thôi…
Viết chữ “tình” không khó, nhưng giữ nó trong tay lại khó khăn đến thế nào. Xoá nó khỏi trái tim ta càng đau đớn đến thế nào…
Nếu chúng ta không gặp nhau ngày ấy, chẳng còn sự tủi nhủi, mong mỏi, chờ đợi và nhớ nhung. Nếu chúng ta không gặp nhau ngày ấy, đến tận cuối cuộc đời, không có gì làm ta phải mềm lòng, không có gì khuất phục ta. Nếu chúng ta không gặp nhau ngày ấy, trái tim ta không phải đau như vậy, ta không dành cả cuộc đời để yêu anh, ta không sống cả cuộc đời để nghĩ về anh nhiều đến vậy.
Nhưng ai biết được, một khoảnh khắc bên nhau lại vấn vương mãi mãi…
Nếu chúng ta không xa nhau ngày ấy, sẽ không có những nước mắt đau buồn, không có những khổ đau lo sợ. Nếu chúng ta không xa nhau ngày ấy, tình yêu sẽ trọn vẹn, ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Nếu chúng ta không xa nhau ngày ấy, không có gì để nuối tiếc, những giọt nước mắt của em sẽ chỉ rơi vì hạnh phúc.
Nhưng ai biết được, một lời từ biệt trở thành một lời chia ly mãi mãi…
Số phận này thật trớ trêu. Chúng ta cứ lướt qua nhau trên những con đường tưởng như đã trùng khớp, nhưng khi tìm thấy nhau, không thể đến bên nhau. Đứng trước anh, tôi mới hiểu sự xa cách dường như vô tận. Nhìn vào mắt anh, tôi mới biết muốn nắm trong tay anh mà không thể chạm vào.
Nếu tôi ích kỷ hơn một chút, cố gắng giành lại anh bằng mọi cách, liệu chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi không? Nếu tôi nhún mình xuống một chút, tìm đến anh để hiểu lời giải thích, liệu chúng ta có bao giờ mất nhau không?
Nếu tôi không yêu anh đủ nhiều để nhìn anh quay đi, liệu giờ anh có đang ở bên tôi một nơi nào đó xa xôi? Nếu tôi có thể hạnh phúc hơn một chút, chỉ cần ôm chặt lấy anh, liệu cuộc đời tôi có đáng hối tiếc không?
“Con đường này, sao mà quá ngắn… Dù có dài thêm, cũng sẽ đi hết…”
Tôi tin rằng nếu chúng ta bên nhau, con đường ta đi sẽ hướng về hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc không bao giờ ngừng. Nhưng tại sao nó lại như hai đường thẳng song song, để tôi nhìn anh đi cùng cuộc đời với một lòng khát khao không thể thoả mãn.
“Tình yêu của chúng ta, vì không thể ở bên nhau mà biến mất à?”
“Không, mãi mãi không… Hãy để cảm giác đó là vĩnh cửu… không thể như khi ở bên nhau, nhưng cũng là có nhau trọn đời…”
Có nhau trọn đời…
Tôi từng ao ước điều đó. Tôi đã mong mỏi điều đó. Tôi đã khát khao điều đó. Nhưng tại sao cô ấy lại tàn nhẫn đến thế, nhìn vào mắt tôi mà chỉ nghĩ cho người khác? Tại sao cô ấy có thể mạnh mẽ đến thế, trái tim đau mà vẫn xót thương người khác? Tại sao cô ấy không nhìn vào những giọt nước mắt chúng ta đang rơi, không nhìn vào những ngày tháng nhớ mong kéo dài cả đời, không một lần nhìn vào cuộc đời của chúng ta?
Tôi đã hứa rằng chúng ta sẽ hạnh phúc. Xin lỗi vì không thể mang điều đó đến cho cô ấy…
Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã yêu cô ấy quá sâu…
Dù như thế nào, tôi không hối tiếc vì đã yêu cô ấy.
Tôi không hối tiếc vì đã nhớ cô ấy.
Tôi không hối tiếc đã từ bỏ mọi thứ vì cô ấy.
Tôi không hối tiếc vì không thể ở bên cô ấy.
Tôi chỉ cần biết cô ấy hạnh phúc.
Dù cách xa nhau đến mấy, trong lòng tôi vẫn sẽ có cô ấy. Dù cả cuộc đời không thấy nhau, tôi vẫn sẽ tìm cô ấy trong giấc mơ.
Sâu bao nhiêu cho một chữ tình?
Dài bao nhiêu đủ cho một từ “mãi mãi”?
Rộng bao nhiêu cho hết một trái tim?
Sống trên đời, không ai trả lời được những câu hỏi đó. Chúng ta cứ sống, cứ yêu, cứ chia ly và vương vấn. Có lẽ không cần phải mãi mãi nắm tay nhau, không cần phải ngày ngày nhìn vào mắt nhau, không cần phải nghĩ về nhau từng giây từng phút, ta vẫn biết trong lòng ta có nhau.
Chỉ thế thôi, liệu đủ phải không…?
Đây là một bài viết từ Điểm tin phim-review phim chất lượng và tổng hợp tin tức giải trí.