Thư UPU lần thứ 53: Những bức thư đoạt giải Nhất quốc gia

cách viết thư upu lần thứ 53 lớp 4

150 năm trôi qua, Liên minh Bưu chính Thế giới (UPU) đã phục vụ loài người trên toàn thế giới suốt hơn tám thế hệ. Thế giới của chúng ta đã thay đổi rất nhiều kể từ đó. Hãy viết một lá thư tới thế hệ tương lai về thế giới bạn mong muốn họ thừa kế.

Cuộc thi viết thư UPU năm 2024 (1874 – 2024) nhằm kỷ niệm 150 năm thành lập UPU. Dưới đây là tổng hợp các bức thư đoạt giải Nhất quốc gia trong 3 năm gần nhất.

Bức thư đoạt giải Nhất năm 2023

Chủ đề cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 52 năm 2023 là “Tưởng tượng em là một siêu anh hùng, sứ mệnh của em làm cho mọi con đường an toàn hơn cho trẻ em. Hãy viết một bức thư cho ai đó để nói về sức mạnh siêu anh hùng giúp em hoàn thành sứ mệnh của mình”.

Bức thư Nhất quốc gia của em Đào Khương Duy, lớp 6/1, Trường THCS Huỳnh Tấn Phát, huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre. Bức thư của em cũng giành giải Ba quốc tế. Toàn văn bức thư như sau:

“Cha mẹ thân yêu,

Là chàng trai S-2417 dũng cảm của cha mẹ đây ạ!

Những ngày qua, cha mẹ và mọi người trên hành tinh Love-365 có hạnh phúc và an lành đúng không?

Con viết lá thư này từ Trái Đất, nơi con đang thực hiện sứ mệnh làm cho mọi con đường trên thế giới an toàn hơn cho trẻ em.

Hành tinh xanh tuyệt đẹp này là nơi ở chung của 8 tỷ người, trong đó có khoảng 2 tỷ trẻ em từ 14 tuổi trở xuống. Tuy nhiên, mỗi ngày, hàng trăm trẻ em rời tổ ấm để đi học, đi chơi… và mãi mãi không trở về hoặc trở về với cơ thể và tâm hồn không còn lành lặn do chẳng may gặp phải gã hung thần Tai Nạn Giao Thông.

Mỗi 4 phút trôi qua, gã hung thần đó lại cướp đi một thiên thần nhỏ của Trái Đất, gieo rắc nỗi đau và niềm ám ảnh không nguôi trong lòng những người thân còn lại.

Gã tung hoành táo tợn đến mức khiến tai nạn giao thông trở thành nguyên nhân hàng đầu gây tử vong cho trẻ em và thanh thiếu niên trên toàn thế giới.

Với siêu mắt thần, con có thể nhìn thấy trước những vụ tai nạn giao thông trẻ em khắp Trái Đất. Dù là châu Âu hay châu Á, châu Mỹ hay châu Phi… con đều có thể đến ngay nhờ siêu năng lực phân thân và xuyên không gian nhanh hơn cả ánh sáng.

Để tránh thu hút sự chú ý của con người bởi hình dáng khác lạ của mình, con thường biến hình để đứng trước gã hung thần Tai Nạn Giao Thông.

Có khi con là chú cảnh sát giao thông, ân cần đưa nhóm trẻ nhỏ qua đường. Có lúc con là bác bảo vệ trường, nhắc nhở phụ huynh luôn đội mũ bảo hiểm, thắt dây an toàn cho bé. Có khi con là cô lao công, ngừng tay chổi để khuyên em nhỏ đi bộ đúng phần đường. Có lúc con là cơn gió ngược, khiến mọi xe cộ chạy dưới 30 km/h khi đến khu vực có nhiều trẻ em.

Mỗi ngày, con phải dùng siêu năng lực hoán đổi ý nghĩ để thay thế những ý nghĩ rất nguy hiểm, sai trái của con người như phóng nhanh, vượt ẩu, chạy xe ngược chiều bằng ý nghĩ đúng đắn “an toàn luôn trên hết”.

Con nhanh hơn ánh sáng, mạnh hơn bão vũ trụ… nhưng siêu năng lực lớn nhất và quý giá nhất con có chính là TÌNH YÊU THƯƠNG muôn loài, bởi con ra đi từ hành tinh Love-365…”.

Bức thư đoạt giải Nhất năm 2022

Giải Nhất quốc gia của cuộc thi viết thư UPU lần thứ 51 năm 2022 thuộc về em Nguyễn Bình Nguyên, lớp 9A1, Trường THCS Nguyễn Tri Phương, Ba Đình, Hà Nội.

xem thêm  Cách tăng kích thước cậu nhỏ bằng tay hiệu quả cho nam giới

Chủ đề cuộc thi năm 2022 là “Em hãy viết thư gửi một người có tầm ảnh hưởng để trình bày lý do và cách thức họ cần hành động trước khủng hoảng khí hậu”. Bình Nguyên đã chọn ý tưởng độc đáo khi hóa thân thành ngọn gió gửi thư cho nghệ sĩ dương cầm Đặng Thái Sơn. Toàn văn bức thư như sau:

“Đêm trở gió, 20.1.2022

Gửi danh cầm Đặng Thái Sơn với đôi tay kỳ diệu!

Ông có bất ngờ khi nhận lá thư được tạo nên từ những tiếng xào xạc? Là cháu đây, ngọn gió lành, gửi đến ông lời khẩn thiết.

Cháu đang ở đây, ngay bên cửa sổ! Còn ông ngồi trầm tư bên phím đàn. Ông vừa trở về từ lễ trao giải Vin Future. Ở sân khấu quốc tế với những tên tuổi lừng danh ấy, âm nhạc của ông tạo nên mảnh ghép hoàn hảo cho hy vọng tương lai của nhân loại.

Ông vẫn nói: “Bạn cứ nghe tôi chơi nhạc, bạn sẽ hiểu tôi muốn nói gì!”. Cháu cảm biết được tấm lòng của ông với cuộc sống. Nên, cháu hy vọng, ông và nghệ thuật của ông – mang sức mạnh tạo nên thay đổi, cứu vãn thảm họa thiên nhiên mà gió nhỏ đã tận mắt chứng kiến.

Từ khi được sinh ra từ cơn cựa mình của Mẹ, cháu dã du hành khắp thế gian. Những điều ấm áp cho cháu hạnh phúc và cũng có nhiều điều khiến cháu trăn trở.

Cháu băn khoăn: Một con mèo chết gục trước cửa ngôi nhà, mươi phút sau, nó được hất gọn sang cửa nhà đối diện – Có một ranh giới con người giữa sạch sẽ riêng mình.

Cháu lo lắng: Cả con phố ấy, ngày hè oi nóng, trong khi ai đó nằm điều hòa mát lạnh, thì dưỡi gầm cầu, góc chợ tạm… còn bao người thở nghẹn trong lồng ngực – Có một ranh giới con người giữ tiện nghi riêng mình.

Cháu hoang mang: Dòng sông phía thượng nguồn đắp đập làm thủy điện, tiện dụng triệt để sức nước; thì dưới hạ lưu, tập quán của một dân tộc bị tước đi, hoặc cảnh quan của một vùng bị biến đổi – Có một ranh giới con người giữ lợi ích cho riêng mình.

Nhưng hơn ai hết, ông – một nghệ sĩ chọn cho mình cuộc sống không biên giới, hiểu rằng, nhìn từ một phía nào đó, mọi ranh giới đều không tồn tại, phải không?

Trái đất đang nóng lên! Ở châu Phi, châu Mĩ, châu Âu… mùa hè ngày càng khắc nghiệt. Năm nào cũng có kỷ lục mới được xác lập về nhiệt độ cao hoặc số ngày nắng nóng kéo dài… Họ nhà gió lên căm giận trong khí quyển, trong đại dương, trên biển băng và khắp các lục địa.

Có ngọn gió hoảng loạn lao qua những cánh rừng cuốn theo ngọn lửa tự bùng lên như mất trí. Amazon, Úc châu, Đông Nam Á… tiếng rít lên thê thảm của những loài vật thét gào.

Có ngọn gió điên cuồng giật cấp 16, 17 – siêu bão chồng siêu bão, lũ lụt, sóng thần, nhà sụp, người chết, cả một vùng đô thị, làng mạc bị xóa sổ.

Có ngọn gió oằn xuống trước người đàn ông quỳ lạy dòng nước lũ trả lại cho mình người vợ và đứa con chưa kịp chào đời; chẳng khác nào sự hủy diệt của chiến tranh, những đứa trẻ ngơ ngác tìm người thân trong đổ nát… liệu còn ranh giới nào cho những ngôi nhà, vùng miền, quốc gia, phe phái…?

Ông đã nghe về tất cả những điều này? Ông cũng biết, trước khủng hoảng khí hậu, nếu con người không hành động, thảm họa diệt vong cũng sẽ không có ranh giới?

Ông vẫn nói: “Bạn cứ nghe tôi chơi nhạc, bạn sẽ hiểu tôi muốn nói gì!”

Hỡi nhạc sỹ tài ba! Cháu khẩn thiết ông lên tiếng kêu gọi con người cứu bầu khí quyển ốm yếu này!

Cháu đã thấy bao trái tim rung lên trước âm nhạc của ông. Bao nhà khoa học, bao chính khách nghiêng mình trước tài năng và nhân cách của ông. Cháu hiểu rằng, ông với âm nhạc của ông mang một tầm ảnh hưởng lạ kỳ; và cháu hy vọng từ ảnh hưởng ấy, hàng triệu người sẽ thay đổi!

xem thêm  Sự thật bất ngờ về quả đủng đỉnh trong việc giảm đau xương khớp

Ông ơi, cùng “tầm ảnh hưởng” với ông là những người nắm trong tay khả năng thay đổi thế giới. Các nguyên thủ, tỷ phú, các nhà khoa học, nghệ sĩ có khả năng định hướng tinh thần thời đại… họ đã cùng ông xuất hiện trong những sự kiện giống như Vin Future, ông hãy lên tiếng mở rộng vòng tay tạo nên điều kỳ diệu cứu lấy tương lai của Trái đất này.

Ông không phải người đầu tiên, nhưng có thể trở thành người quyết định tạo nên thay đổi. Còn cháu – Ngọn gió không biên giới – nguyện sẽ cùng ông đưa bản “thiên ca – Lời đất mẹ” này tới muôn nơi.

“Hãy để gió hát ca giữa rừng xanh. Rừng không phải để chặt phá!

Hãy để gió đùa vui với sóng biển. Biển không phải để xả rác hay chôn giấu nguồn nước thải.

Hãy để gió sải cánh giữa không gian. Không gian không phải để xe cộ, ống khói túa ra nguồn khí cặn.

Hãy để gió ru trên cánh đồng, vuốt ve mái tóc bầy trẻ nhỏ; hãy để gió yêu thương…”

Ông ơi!

Cháu có một thỉnh cầu, khi nốt nhạc cuối cùng ngưng lại, ông hãy lên tiếng rằng: “Tôi và âm nhạc của tôi, xin góp một hành động chữa lành vết thương của Trái đất này!”.

Người bạn của ông – Cơn gió lành từ Đất mẹ!”

Bức thư đoạt giải Nhất năm 2021

Cuộc thi viết thư quốc tế UPU lần thứ 50 năm 2021 có chủ đề là “Hãy viết thư cho một người thân trong gia đình để chia sẻ trải nghiệm của mình về đại dịch Covid-19”.

Giải Nhất quốc gia của cuộc thi thuộc về em Đào Anh Thư, học sinh lớp 8A2, Trường THCS Nguyễn Huy Tưởng, huyện Đông Anh, Hà Nội. Anh Thư đã chọn ý tưởng gửi thư cho bé gái được sinh ra khi mẹ đang điều trị Covid-19 tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương để nói lên nỗi vất vả nhưng trên hết là trách nhiệm, sứ mệnh của các y bác sĩ trong công cuộc phòng chống dịch của dân tộc Việt Nam.

Bức thư cũng giành giải Ba trong cuộc thi Viết thư quốc tế UPU lần thứ 50. Toàn văn bức thư như sau:

“Bệnh viện Bệnh nhiệt đới Trung ương ngày 8.2.2021.

Thiên thần của chị!

Em đang ngủ hồn nhiên, đôi môi chúm lại như đang mút kẹo. Còn chị, chị ngắm nhìn em, một thiên thần được sinh ra giữa mùa Covid-19 với niềm hạnh phúc không gì tả nổi. Chị muốn nói với em thật nhiều về những ngày tháng chị cùng em ở trong khu cách ly này nhưng em quá nhỏ bé chẳng thể ghi nhớ nổi điều gì. Thế nên chị viết những dòng này cho em của chị.

Em thân yêu!

Buổi sáng ấy, khi kênh thời sự đưa tin trên toàn thế giới đã có hơn một trăm triệu người mắc Covid-19 và hơn hai triệu người bị “tử thần Covid-19” cướp đi sự sống; còn ở đất nước mình dịch đang bùng phát trở lại và có thêm nhiều ca mắc mới thì đó cũng chính là lúc mẹ trở dạ sinh em. Chao ôi! Chị không thể nhớ nổi cảm xúc của mình lúc đó như thế nào nữa. Chỉ biết rằng, rất nhanh chóng, phòng cách ly của mẹ biến thành phòng để sinh em. Còn chị, chị ở phòng bên này ngóng sang bên đó, chờ đợi em trong cuộc hành trình đến với thế giới này. Chị hết đứng lên, ngồi xuống, không yên. Đúng là ai chưa từng chờ đợi trong lo âu, phấp phỏng thì sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được thời gian chờ đợi nặng nề, lê thê đến thế nào.

Em bé bỏng của chị!

Khi em cất tiếng khóc chào đời, không gian như bừng sáng. Bế em trên tay là một bác sĩ trong bộ đồ bảo hộ y tế màu xanh, khẩu trang kín mít, chỉ còn hở đôi mắt ánh lên nét rạng ngời. Em cất tiếng khóc, chị nhẹ nhõm như vừa trút ánh nặng ngàn cân, vui sướng đến run người, nghe bên tai tiếng bà cười trong nước mắt, bố đang gọi video bỗng lặng đi… Tất cả vỡ òa cảm xúc…

xem thêm  Giải SGK Công nghệ 11: Ôn tập chương 1

Em sinh ra trong sự nâng niu, đón chờ của những người thân và nhiều hơn thế nữa. Tiếng khóc chào đời của em đã thắp thêm niềm hy vọng, niềm tin chiến thắng đại dịch cho những chiến sĩ áo trắng nơi đây. Dù cho ngoài kia, cả thế giới đang chao đảo vì cơn bão tử thần Covid-19, thì em ơi, cứ ngủ thật ngon lành bởi trong này bình yên lắm. Em được chở che trong vòng tay ấm êm của những con người thầm lặng. Đó là những bác sĩ không quản ngày đêm hy sinh bản thân mình, hết lòng vì người bệnh. Tấm chắn giọt bắn lúc nào cũng đầy hơi nước vì không có cơ hội được bỏ ra, lưng áo ướt đẫm mồ hôi cho dù là đang giữa những ngày đông tháng giá. Đó là những người tự nguyện ở luôn trong bệnh viện, cả cái Tết đoàn viên cũng chẳng về nhà. Đó là cô y tá sẵn sàng gửi con nhỏ mới lên ba cho ông bà chăm sóc, và từng đêm, khi em quấy khóc, cô lại bế bồng và hát ru em câu hát ‘À ơi, con cò bay lả bay la…’

Em à! Chị thật may mắn khi được ở đây trong những ngày qua. Thời gian gần một tháng trời đã cho chị hiểu rằng bên trong tấm biển ‘khu vực cách ly đặc biệt’ kia không phải là những điều đáng sợ như người ta vẫn tưởng mà là cả một thế giới của sự ân cần chăm sóc, của những tấm lòng ấm áp yêu thương. Thế giới có những anh hùng thầm lặng, sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Nơi đây đã cho chị biết hạnh phúc không phải chỉ là được ăn ngon, mặc đẹp, được thỏa sức vui chơi mà là được sống trong niềm tin về tình yêu thương giữa con người. Bây giờ, chị thực sự hiểu rằng vì sao một đất nước nhỏ bé trên bản đồ thế giới lại khiến cho các cường quốc năm chân phải nể phục trong cuộc chiến chống đại dịch Covid-19. Đơn giản thôi em ơi, mỗi con người của dải đất này đều truyền đến nhau thông điệp 5K ‘Khẩu trang – Khử khuẩn – Khoảng cách – Không tụ tập – Khai báo y tế’. Tất cả cùng hòa chung ‘Vũ điệu rửa tay – Ghen Covy’. Tất cả cùng đồng lòng ‘chống dịch như chống giặc’, và anh dũng nhất là những nhân viên y tế tuyến đầu.

Nhìn em ngủ hồn nhiên, ngon lành trong lòng mẹ, chị như vừa qua giông bão đến được bến bình yên. Mình sẽ về nhà trong niềm vui xuân mới, những con người thầm lặng nơi đây vẫn tiếp tục cuộc chiến tới cùng. Rồi đây, mỗi ngày em một lớn khôn, chị em mình sẽ như những cây xương rồng mạnh mẽ trước bão giông. Tất cả bắt đầu từ ngày hôm nay, em nhé!

Yêu em thật nhiều!”